Dặm trường

hue-khai-dinh-mausoleum-001

Anh hào hứng đạp lên dốc Nam Giao, quẹo về hướng lăng Tự Đức. “Nhà Hồng dễ kiếm lắm vào thẳng khi nào gặp khúc quẹo dừng lại ngôi nhà ở bên phải bên ngoài có cái cổng gỗ bọc bằng thép gai khi rảnh anh cứ lên chơi nhà vắng lắm.”

Anh tìm ngay ra con đường Hồng chỉ. Đường núi ngoằn nghoèo. Những con dốc nhỏ đầy đá sỏi. Rừng cây thưa. Núi rừng vào xuân nghe thơm mùi hoa và mùi lá mới. Buổi chiều, chim hót hiếm, mệt mỏi và lạc lõng. Anh tìm ra ngay ngôi nhà. Phải dắt xe lên bốn, năm tầng cấp đắp bằng đá núi. Đẩy nhẹ, chiếc cổng gỗ mở ra ngay.
Nghe tiếng động, một chú chó nhỏ từ góc sân chạy ào ra sủa inh ỏi. Anh dừng lại, nhìn vào trong chờ đợi, lòng áy náy không yên. Một bà già lưng còng bước ra khỏi cửa nhà, đưa tay lên ngang mắt để nhìn cho rõ, dợm chân bước. Bỗng tiếng Hồng reo lên:

– Kìa, anh Lục.

Nàng chạy vội ra cổng, hai tay vịn vào chiếc ghi đông:

– Hồng biết mà, thế nào anh cũng lên. Vào đây, vào đây. Anh để xe đâu đó cũng được. À, mà dắt vào đây đi. Chẳng có ai thèm lấy của anh đâu, nhưng dắt vào đây cho yên trí.

Lục dắt xe vào. Dừng lại trước khoảng sân nhỏ, anh hỏi:

– Thuận đâu?

Hồng cười:

– Đừng nhắc Thuận ở đây. Hồng rủ anh lên đây là anh biết rồi. Thuận không thích nơi này. Mà này, vào đây, vào đây. Hồng chỉ cho xem cái này.

Lục cúi đầu chào bà già đang đứng ở cửa nhìn anh. Hồng nói:

– Bà vú của tụi Hồng đó. Bà ở với tụi Hồng từ thời còn con gái. Giờ nghễng ngãng nặng rồi.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, Lục đã cảm nhận ngay không khí hoang vắng của căn nhà. Mọi vật đều nằm ở vị trí của chúng y như thể chúng đã ở đó từ rất lâu và cứ mãi như thế, không thay đổi. Chúng sạch sẽ, thứ tự. Từ cái tủ thờ rất xưa cho đến bộ bàn gỗ khá mới. Từ chiếc ngựa bóng láng nằm ở góc nhà cho đến cây đàn ghi ta cũ kỹ treo trên tường. Chỗ kia là cặp “găng” quyền anh, cái mũ “phớt”, chỗ nó là chiếc khăn vành màu vàng, cái tủ “két” thấp. Thấy Lục ngẩn ngơ quan sát, Hồng cười:

– Có gì lạ mà anh nhìn dữ vậy?

– Mọi thứ như trong viện bảo tàng.

Hồng cười:

– Không sai. Đây là viện bảo tàng gia đình Hồng đấy. Mọi thứ ở đây đều là di vật của ba mẹ Hồng.

Lục rùng mình. Anh hỏi:

– Không có ai ở đây cả sao?

– Chỉ có bà vú với Hồng thôi. Còn ai nữa đâu. Mỗi người một phương cả rồi. Vú, vú, coi đóng cửa lại đi vú. Hôm nay vú đã nhớ tưới vồng cải chưa? Anh bạn của “miu” chỉ nhìn thôi chứ không đụng đến vật gì của vú mô, đừng có sợ, vú. Có gì “miu” đền cho vú.

Lục ngạc nhiên:

– Miu?

– Miu là tên ở nhà của Hồng. Bà vú chỉ nhớ tên “miu” thôi. Gian nhà này là do bà giữ gìn, nên thấy có ai lạ vào là bà sợ. Vú muốn tất cả vẫn để nguyên như thế, không ai được sờ mó, di chuyển. Thôi vú đi đi, để Miu đóng cửa cho.

Hồng kéo tay Lục đi qua một căn phòng khác nằm phía sau. Căn phòng nhỏ nhắn, tươm tất có khuôn cửa sổ trông ra một vùng cây cỏ um tùm mọc dọc theo sườn một con đồi. Phòng có một kệ sách nhỏ, toàn là sách học. Tường treo đầy hình Hồng, hầu hết đều trong bộ đồ áo dài trắng học trò. Một vài tranh tĩnh vật rất cũ, chỉ còn nước sơn mà không nhìn rõ hình.

– Một thư phòng, Lục nhận xét.

Hồng nói:

– Anh thấy sao? Đây có phải là một nơi ẩn dật tốt không?

Lục không trả lời. Anh hỏi lại:

– Vậy thực sự Hồng ở đâu?

– Cả hai nơi. Dưới phố chỉ là nhà thuê, cho mấy cháu đi học và chạy các chuyện linh tinh. Lúc nào rảnh, Hồng về ở đây. Đây mới là nhà.

Hồng chỉ một số bánh trái, thức ăn bày trên chiếc bàn nhỏ để ngang chính giữa phòng:

– Hồng có linh tính là thế nào anh cũng sẽ lên, nên anh xem, Hồng sửa soạn một số thức ăn để mời anh. Có cả rượu nữa đấy nhé. Rượu trắng đàng hoàng. Hồng nhờ mua dưới Truồi đấy. Hồng nghe nói rượu Truồi nguyên chất rất ngon, phải không anh?

– Có lẽ vậy. Nhưng cái gì mà Hồng linh tính ghê vậy?

– Hồng không nói láo anh mô. Anh xem, ở đây, đâu có ai lên. Ai quen Hồng, cần gặp Hồng thì đến nhà dưới phố. Không ai biết chỗ này. Mà lạ lắm anh, hôm kia hay hôm qua gì đó, tự nhiên, con mắt Hồng nó giựt giựt. Hồng nhủ thầm mai mốt thế nào cũng có khách. Hồng chắc mẫm rằng khách nhất định là anh.

Lục ngạc nhiên:

– Ngày nào Hồng cũng lên đây sao?

– Hồng ở đây cả tuần rồi.

– Không về lại dưới đó sao?

– Ừ.

– Thế mấy đứa nhỏ?

– Mấy đứa về bên nội.

Lục nhìn Hồng, bỡ ngỡ nhận thấy người đàn bà này dường như có cái gì khác hẳn những điều anh thường nghĩ về. Nàng có quá nhiều nét tương phản. Tiểu thư và dân dã. Ngông nghênh và nhu mì. Liếng thoắng và nghiêm túc. Lang bạt và gia giáo.
Loay hoay làm một số việc gì đó xong, Hồng trở lại, kéo chiếc ghế nhỏ, ngồi đối diện với Lục. Hồng nhỏ nhắn hơn trong bộ đồ lụa hồng với hàng nút gài bên hông, có cặp tua bằng vải thắt lại với nhau, phần còn lại thòng dài xuống quá thắt lưng. Cổ áo tròn, khoét rộng, để hở một khoảng ngực nhỏ, trăng trắng hồng hồng, gợi cảm. Anh dừng cái nhìn lại hơi lâu trên khoảng ngực đó. Nhưng chợt bắt gặp cái nhìn trêu cợt của Hồng, anh lên tiếng cho đỡ ngượng nghịu:

– Hồng trông chẳng khác gì con mèo nhỏ.

Hồng reo lên:

– Trời ơi, anh nói sao không khác câu nói của một người bạn à…một người quen Hồng. Sao, ngọn gió nào đưa anh tới chiều nay?

– Tình cờ. Lúc đầu, không có ý định gì hết. Rồi không hiểu sao, tôi quyết định lên đây. Không, có lẽ lúc đi ngang trường Đồng Khánh, chợt nhớ hôm nọ, Hồng rủ tôi vào trường. Tóm lại, tình cờ.

– Ừ, tình cờ. đời, người ta hay gặp những chuyện tình cờ như thế.

– Có những tình cờ làm thành lịch sử đó, Hồng ơi.

Vượt qua khỏi đám ngấy chằng chịt lẫn nhiều cây hoang mọc quanh khu mộ, cả hai bắt đầu leo lên ngọn đồi bên cạnh. Rừng rậm dần. Cây thấp, mọc san sát. Mùi lá ẩm mùa đông còn lại trộn lẫn với mùi hoa dại mùa xuân tạo nên một mùi tổng hợp là lạ. Lục khoái, hít hà liên tục. Hồng đi trước, leo dốc một cách khó khăn, nhưng có vẻ thích thú. Thỉnh thoảng anh phải đỡ nàng hoặc cầm tay nàng kéo lên một đoạn dốc đầy sỏi và đá vụn. Đến một con đường mòn chạy vòng vèo quanh đồi, Hồng dừng lại, chỉ khu rừng trước mặt:

– Nếu băng qua hết khu này, ta sẽ đến lăng Tự Đức.

– Hồng đi đường này đến đó rồi sao?

– Chưa hề, nhưng Hồng đoán thế.

– Cô định rủ tôi băng rừng đến đó không?

Hồng cười:

– Ừ. Đi suốt đêm nay.

Qua khỏi con đường, hai người đi vào một khu rừng khác. Trên đỉnh đồi, mặt đất trông bằng phẳng hơn. Khỏi cần phải leo dốc, vịn cây. Hồng bắt đầu kể:
– Ba Hồng mất lúc Hồng còn quá nhỏ. Chết vì lý do gì, Hồng lờ mờ lắm. Mẹ Hồng chỉ nhắc sơ sài, khi tụi Hồng hỏi. Đại loại thì vì chính trị cũng có, mà kinh tế cũng có. Ba Hồng là thầu khoán. anh nói gì à…thì thầu khoán đương nhiên là giàu rồi. Chẳng biết ba Hồng có tham gia hoạt động chính trị gì không, nhưng người ta vu vạ chuyện chính trị để bắt giữ ông. Một thời gian sau, người ta thông báo về nhà là ba Hồng tự tử chết. Nghe nói ba Hồng bị bức tử. Sau khi ông chết, dần dần tài sản của ông lần lượt bị tịch thu hoặc phá hoại. Cuối cùng, gia đình Hồng chẳng còn gì ngoài một căn nhà nhỏ để ở. Mẹ Hồng buồn, mang trọng bệnh. Bà quyết định bán căn nhà dưới phố, lên mua khu vườn này, hy vọng vận rủi không còn đuổi theo gia đình nữa. Nhưng rồi bà buồn, đau và chết. Tụi Hồng chôn cất bà ở đó, đồng thời dời mộ ba Hồng về luôn. Để hai ông bà được ở gần nhau. Bà mất rồi, tưởng yên. Thế mà vận rủi vẫn cứ đuổi theo gia đình Hồng. Anh chị em Hồng tứ tán, người chết trận, kẻ mặc bệnh nan y, người bị điên, ôi thôi đủ thứ. Nghiệp nặng. Còn Hồng, như anh thấy, dở dang, bất định…

Giọng Hồng nghe bình thản như kể lại chuyện buồn của một ai đó. Chỉ có hơi trầm xuống khi chấm dứt. Anh vừa lắng nghe vừa nhìn khoảng rừng trước mặt với khoảng trời và chòm cây chen nhau dưới ánh nắng chiều vướng vất mệt nhọc. Đã nghe tiếng chim gọi nhau về tổ. Thỉnh thoảng có tiếng chạy đuổi nhau của con sóc hay một loài thú leo trèo nào đó. Anh tưởng Hồng sẽ kể tiếp câu chuyện, nhưng nàng yên lặng bước, khuôn mặt chùng xuống, tối đi. Đôi mắt long lanh như thể sắp khóc. Mà khóc thật! Hồng nhấp nháy mắt. Hai vệt nước lăn dài xuống má. Bất giác, anh đi sát với Hồng hơn. Anh nói:

– Cũng buồn nhỉ. Nghe như truyện.

– Ừ, thì buồn, tất nhiên thôi. Hồng nghĩ đến nghiệp báo. Nhưng anh xem, thời buổi này, khối chuyện còn thê thảm hơn nhiều.

Không khí lặng đi.

Nhưng rồi, Hồng trở lại vui vẻ, nhí nhảnh như thường lệ. Giọng vẫn trong veo như bao giờ:

– Anh có nhớ hôm tụi mình đi xem văn nghệ ở Tổng Hội không? Sau khi anh bỏ về, tụi Hồng cũng bỏ về. Vì sao anh biết không? Không có anh Hồng mất hứng. Vậy đó. Có ai mô mà chia sẻ. Phải có người mà chia sẻ mới vui chứ. Mà anh biết sao không, ngày hôm sau, nghe Thanh nói ở trường Đại Học Sư Phạm họ làm vui lắm. Hội thảo, đốt sách, hát. Không, họ không dám hát bài “Dậy mà đi” nữa. Họ hát mấy bài như “Ai đi mô cũng nhớ về Hà Tĩnh”, “Công trường Kẻ Gỗ”. Anh có biết bài “Ai đi mô cũng nhớ về Hà Tĩnh” của ai không? Không biết phải không? Mà anh có nghe bản đó bao giờ chưa? Thì hát ra rả trên đài phát thanh mà. Đoán thử xem? Chịu há? Của ông Trần Văn Tý đấy. Trần Văn Tý Dư âm ấy mà. Hai bài hát khác nhau một trời một vực, phải không? Này, mà vợ chồng Thanh sắp vào Nam ở rồi đó. Có nơi có chốn đàng hoàng thế mà đi mới lạ. Sao ai cũng thích vào Nam cả thế nhỉ? Đi hết rồi ai ở đây nữa. Này nhé, Thắng đi, không Thắng vượt biên, à thì vượt biên cũng là bỏ Huế mà đi vậy. Rồi hai vợ chồng Phúc này…

Thấy sắp băng qua một con đồi nữa, Lục ngắt ngang hỏi:

– Đi đâu Hồng?

– Chẳng biết đi đâu nữa. Thì cứ đi. Đi đại. Đến đâu thì đến vậy. Nếu đến được nơi nào chưa có dấu vết con người thì tốt.

– Không có đâu. Thế giới này bị tục hóa cả rồi. Không còn nơi nào an lành cả. “Không nơi ẩn nấp”.

Hồng chỉ một khoảng rừng trống phía trước:

– Hay đến đàng kia đi.

Hai người im lặng bước. Đến nơi, nàng trải tấm ni lông và bày biện đủ thứ lấy từ túi xách: bánh bọc lọc, bánh ít, bánh ngọt, chả và chai rượu.

– Ngồi xuống đi anh. Hồng nói.

– Hồng làm y như bữa tiệc vậy.

– Vâng. Một bữa tiệc. Tiệc của những kẻ lạc loài.

Thấy Lục dè dặt ngồi ở mé ngoài tấm ni lông, Hồng nói:

– Lại đây với Hồng. Hồng chẳng còn gì để ngại. Cũng chẳng còn gì để đề phòng cả. Cũng không còn gì để giữ. Mọi thứ tuênh toang cả rồi.

Nghe Hồng nói, anh nhìn Hồng lạ lẫm.

– Anh ngại sao? Hồng hỏi lại.

– Không. Hồng không ngại thì tôi ngại gì.

Anh ngồi xuống bên cạnh Hồng. Hai người dựa lưng vào gốc cây lớn, da xù xì. Chung quanh đầy cỏ dại, dây leo, xác lá nằm chen chúc nhau. Mặt trời âm thầm lặng đâu đó, khuất sau những vùng cây rậm. Phiá trước mặt là dốc đồi thoai thoải chạy về phía đồng bằng. Qua những kẻ hở hiếm hoi giữa các tàn lá, Lục có thể nhìn thấy con đường nhựa và một đôi mái nhà tranh thấp thoáng phía dưới xa. Hoàng hôn.

Hồng rót rượu vào hai chiếc ly nhỏ:

– Nào, uống đi Lục.

– Sợ gì, Hồng. Nào, Hồng cùng uống chứ?

– Dư sức. Không uống thì dẫn Lục lên đây làm gì. Nào!

Lục nốc ngay một hơi, cạn ly. Hồng uống từng hớp một, nhăn mặt, rồi ráng sức nốc một hơi, hai mắt nhắm lại. Nàng để ly xuống, dụi mắt. Mắt nàng đỏ hoe. Đôi vai run rẩy. Hồng úp mặt vào hai lòng bàn tay, nấc lên. Lục táo bạo choàng tay qua vai nàngỉ. Dường như chỉ đợi có thế, Hồng gục mặt vào anh. Anh với tay, rót thêm cốc rượu nữa, uống cạn. Người hưng phấn, anh siết nhẹ Hồng vào lòng. Nàng nhỏ nhoi biết bao. Hồng, cô tiểu thư Hồng của ngày nào mơ mộng. Con chim nhỏ của thành phố Huế hồn nhiên. Thuở còn đi học, mỗi lần đi ngang cửa tiệm, thấy cô bé Hồng ngồi bên trong, đẹp đẽ, tươi mới, sáng rỡ, anh liếc nhìn để rồi lủi thủi bước đi, lòng loáng thoáng nhen nhúm một ao ước mơ hồ. Cô bé Hồng lớn lên, lấy chồng, kiêu hãnh và hạnh phúc. Rồi cô giáo Hồng bỏ chồng. Rồi cô Hồng đạp trên dư luận sống với một tay du đãng. Rồi một cô Hồng lang bạt nằm trong vòng tay anh. Yếu đuối, nhỏ nhoi, buông thả. Từ cô tiểu thư Hồng mà anh sẽ sàng nhìn qua khuôn cửa độ nào và cô Hồng giữa núi rừng hoang vắng là một khoảng trời mênh mông dâu biển, với bao nhiêu vinh nhục và tình cờ. Anh cúi xuống đặt nhẹ trên Hồng một nụ hôn, ngẩn ngơ sợ như thể là không thực. Hồng thì thào trong đôi mắt ướt:

– Đừng nghĩ gì hết, Lục. Nghĩ gì cũng vô ích thôi. Mình chẳng có gì dính dáng đến nhau, Lục có cuộc đời của Lục. Hồng có cuộc đời của Hồng. Đúng ra, mình chẳng có gì để san sẻ cho nhau cả. Nhưng lạ là, cứ mỗi lần nghĩ đến Lục là Hồng thấy có Hồng ở trong. Lạ thế! Còn Lục?

Lục lúng túng:

– Hồng làm tôi ngộp thở, không kịp nghĩ gì hết. Tôi ngộp thở vì…

– Vì sao?

– Vì…thế này này…

Anh kéo khuôn mặt Hồng lên, hôn đắm đuối. Hồng ôm lưng anh, hôn trả. Xác lá kêu lào xào dưới chỗ ngồi. Cơn gió hoàng hôn tinh nghịch luồng qua rừng, thổi tấp những cánh hoa nhỏ rơi lòa xòa. Hồng nép vào anh:

– Mỗi lần nhìn Lục, Hồng thấy có nhiều thứ của mình trong đó.

Lục bật cười:

– Thứ gì vậy?

– Nhiều nhất có lẽ là cái ngơ ngác lạc loài. Của Hồng. Của Lục. Mình cứ đi, cứ đứng, cứ nằm, cứ ngồi, cứ ăn, cứ sống, nhưng vẫn chẳng thấy mình dính dáng gì đến cái cuộc sống kỳ quặc chung quanh mình. Như mình không phải sống ở đây. Như mình nằm mơ. Khiếp thật! Mỗi lần nhìn người, nhìn cảnh, không hiểu sao hai câu thơ mà Hồng chẳng còn nhớ của ai: lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa, bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh. Không, Hồng không chính trị chính em gì hết. Nhưng mà thế. Mỗi lần cố hình dung mình, cách hay nhất là hình dung Lục.

Nghe Hồng nói, Lục nghĩ đến một người khác, không phải Hồng. Anh đẩy Hồng ra xa, ngắm nghía. Có chút gì nhân dáng mình trong người đàn bà nhỏ nhắn, kỳ lạ này không? Ai mà biết. Trước mắt anh, đơn giản chỉ là một cô Hồng nhỏ bé, kỳ lạ. Một Hồng bỗng dưng thuộc về anh.

Anh rót rượu vào cốc của mình. Hồng xô ra:

– Anh không có quyền uống một mình.

Nàng rót đầy ly nàng. Lục nhìn nàng, ái ngại. Hồng nâng ly lên chạm vào ly anh:
– Nào, trăm phần trăm!

Cả hai cạn ly. Lại rót vào. Cạn ly. Rượu vào, tình nồng quay quắc. Lục ngơ ngác nhìn quanh. Núi rừng vắng vẻ, âm thầm. Từng mảng bóng tối đã xuất hiện đâu đó dưới những tàn cây rậm khiến thân cây và mặt đất trở thành những khối đen thẫm. Xa dưới kia, không còn thấy gì ngoài những mảng tối sáng không đều. Tất cả những khối, những nhánh, những tảng chuẩn bị hòa vào nhau, tan vào nhau. Anh rùng mình. Chợt cảm thấy mình quá liều lĩnh. Hồng nhỏm dậy, nhìn anh:

– Trông anh đột nhiên ngơ ngác như con nai.

– Không.

– Anh sợ à?

– Không sợ. Nhưng Hồng nghĩ coi, thời buổi này…

Hồng nhắp một hớp rượu nữa, cười vang. Tiếng cười đột ngột phá vỡ cái yên lặng núi rừng chiều thần bí, rơi tuột vào khoảng mênh mông dưới kia, tan biến. Hồng níu Lục:

– Dưới kia, không phải chỗ của bọn mình. dưới kia, sao Hồng sợ quá. Đâu có chỗ nào cho bọn mình, phải không?

Anh ừ, ngồi xuống ôm Hồng, lòng mênh mang. Anh rót rượu, uống vùi. Hồng cũng rót rượu, uống vùi.

Đêm âm thầm rơi xuống, hoang và sâu.
Trần Doãn Nho

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.